Các diễn giải tiếp theo về hành vi gian dối
Sau phán quyết về Beijing Judian Restaurant, nhiều vụ việc đã áp dụng cách diễn giải này về hành vi gian dối. Hai vụ việc đáng chú ý tiếp theo là Spirit Bear Coffee Company Inc. kiện Kitasoo First Nation (2023 FC 1185) [Spirit Bear] và Travel Leaders Group, LLC kiện 2042923 Ontario Inc. (2023 FC 319) [Travel Leaders Group].
Spirit Bear
Trong vụ thứ nhất, Spirit Bear, đã mở rộng định nghĩa về hành vi gian dối. Vào năm 2014, Spirit Bear Coffee Company đã nộp đơn xin đăng ký nhãn hiệu SPIRIT BEAR COFFEE COMPANY, đơn này đã bị phản đối thành công theo Mục 30(i) của Đạo luật trước đây, theo đó người nộp đơn buộc phải phải đưa vào đơn một tuyên bố rằng họ "hài lòng" (“satisfied”) rằng họ có quyền sử dụng nhãn hiệu tại Canada. Điều khoản trước đây này có thể được sử dụng để giải quyết các tình huống như khẳng định rằng người nộp đơn buộc phải biết về các quyền có trước của người khác trong một nhãn hiệu tương tự gây nhầm lẫn.
Sau vụ việc này, các luật sư Canada đặt ra câu hỏi liệu có cần những sự kiện và bằng chứng tương tự để xác định thành công các yếu tố của hành vi xấu hay không.
Khi Hội đồng kháng cáo lên Tòa án Liên bang, Công ty Spirit Bear Coffee khẳng định rằng Mục 30(i) của Đạo luật chỉ nên được áp dụng trong những trường hợp ngoại lệ và thực sự vấn đề là liệu Công ty Spirit Bear Coffee đã có dụng ý xấu (bad faith) khi nộp đơn hay không. Tòa án Liên bang không đồng ý. Khi xem xét ý nghĩa của “bad faith”, Thẩm phán Lafrenière, trích dẫn phán quyết trong Nhà hàng Beijing Judian, lưu ý rằng dụng ý xấu không chỉ giới hạn ở hành vi không trung thực mà còn mở rộng đến các hành động nằm ngoài các chuẩn mực thương mại thông thường được thừa nhận bởi những cá nhân có uy tín và kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Travel Leaders Group
Trường hợp thứ hai, Travel Leaders Group, đã làm rõ những khó khăn trong việc sử dụng điều khoản về hành vi gian dối (bad faith) để hủy bỏ đăng ký của một nhãn hiệu theo Mục 18(1)(e). Trong trường hợp này, người nộp đơn đã thành công trong việc chứng minh rằng chủ sở hữu nhãn hiệu đã hành động gian dối năm năm sau đăng ký nhưng không thể chứng minh rằng chủ sở hữu đã hành động gian dối trong thời gian đăng ký và quảng cáo.
Năm 2004, 2042923 Ontario Inc. (Ontario Inc.) quyết định liên kết với TRAVEL LEADERS cung cấp dịch vụ đại lý du lịch và đã có được giấy phép kinh doanh và tên miền travelleaders.ca. Vào năm 2008 Travel Leaders Group, LLC (TLG) đã nộp đơn xin đăng ký nhãn hiệu TRAVEL LEADERS. Ontario Inc. đã phản đối đơn đăng ký. TLG đã không tranh cãi về đơn phản đối mà đề nghị mua lại nhãn hiệu TRAVEL LEADERS với giá 4.000 đô la Canada cộng với giấy phép kinh doanh trả lại cho Ontario Inc. Đề nghị đã bị từ chối và đơn đăng ký của TLG cũng đã bị từ bỏ (abandoned) vào năm 2010.
Năm 2010, Ontario Inc. đã nộp đơn xin đăng ký nhãn hiệu tương tự và nhãn hiệu được đăng ký mà không có sự phản đối nào vào năm 2011. Cuối năm đó, TLG đã đề nghị mua lại đăng ký nhãn hiệu với giá 25.000 đô la Canada, cộng với quyền hoạt động như một đại lý thành viên của TLG tại Canada hoặc mua lại doanh nghiệp với giá thị trường hợp lý. Ontario Inc. đã đáp trả, yêu cầu 850 triệu đô la Canada. Năm 2015, Ontario Inc. đã quảng cáo đăng ký nhãn hiệu của mình để bán với giá 80 triệu đô la Canada và đặc biệt đề cập đến việc TLG không thể hoạt động tại Canada nếu không có nhãn hiệu. Năm 2017, TLG bắt đầu các thủ tục này, trong đó có việc tìm cách xóa bỏ đăng ký của Ontario Inc., bao gồm cả việc dựa trên cơ sở nhãn hiệu không hợp lệ vì đơn đã được nộp một cách không thiện chí.
Tòa án đã xem xét các sự kiện sau:
• Ontario Inc. đang điều hành một doanh nghiệp đại lý du lịch, mặc dù doanh nghiệp này đang gặp khó khăn về tài chính;
• Ontario Inc. đã nộp đơn khi biết rõ TLG đã sử dụng nhãn hiệu này trước đây tại Hoa Kỳ liên quan đến hoạt động kinh doanh du lịch thành công của mình và TLG có ý định mở rộng sang Canada bằng cách sử dụng nhãn hiệu này; và
• Trong những năm sau khi đăng ký nhãn hiệu, hoạt động kinh doanh của Ontario Inc. đã giảm xuống mức không hoạt động và bị tàn phá về mặt tài chính, trong khi hành vi của công ty liên quan đến nhãn hiệu và TLG đã xấu đi đến mức hành vi có chủ đích gây hại cho hoạt động kinh doanh của TLG.
Tòa án phán quyết rằng mặc dù các hành động sau đó của Ontario Inc. có thể được coi là hành vi vô đạo đức nhưng hành vi ban đầu của công ty này vào ngày nộp đơn đăng ký nhãn hiệu TRAVEL LEADERS không mang dấu hiệu của hành vi vô đạo đức.
Do đó, Tòa án Liên bang không thể tuyên bố hủy bỏ đăng ký nhãn hiệu với lý do không trung thực, vì việc đăng ký ban đầu là có thiện chí, mặc dù sau một khoảng thời gian đáng kể có hành vi không trung thực.
“Tòa án Liên bang đã chứng minh rằng bối cảnh rất quan trọng khi xem xét các điều khoản về hành vi xấu, nhưng mức độ mà bất kỳ ai có thể suy ra hành vi xấu vẫn chưa rõ ràng”
Bối cảnh và Hành vi xấu
Vì hành ii xấu vẫn tiếp tục được khẳng định và đưa ra xét xử ở Canada, chúng ta chắc chắn sẽ đi đến một định nghĩa tốt hơn về ranh giới của nó. Tòa án Liên bang đã chứng minh rằng bối cảnh rất quan trọng khi xem xét các điều khoản [về] hành vi xấu, nhưng mức độ mà bất kỳ ai có thể suy ra hành vi xấu vẫn chưa rõ ràng.
Khó khăn trong việc đưa ra các tiêu chí rõ ràng để xác định khiếu nại về hành vi xấu là rõ ràng. Thẩm phán Furlanetto trong vụ kiện Beijing Judian Restaurant đã lưu ý rằng “[việc] đánh giá hành vi [xấu] của người nộp đơn bao gồm việc xem xét ý định chủ quan của người nộp đơn tại thời điểm nộp đơn được xác định bằng cách tham chiếu đến các tình tiết khách quan của trường hợp cụ thể”. Hơn nữa, trong khi ý nghĩa rõ ràng của Mục 18(1)(e) chỉ đạo tòa án đánh giá ý định của người nộp đơn khi tìm cách đăng ký nhãn hiệu vào ngày nộp đơn, thì hành vi của người nộp đơn sau ngày nộp đơn có thể được xem xét nếu hành vi đó hỗ trợ việc thiết lập động cơ vào ngày nộp đơn.
Những gì chúng ta có thể rút ra từ các trường hợp trên là hành vi xấu không chỉ giới hạn ở hành vi không trung thực mà còn có thể bao gồm "các giao dịch không đạt tiêu chuẩn về hành vi thương mại có thể chấp nhận được theo quan sát của những người có kinh nghiệm hợp lý trong lĩnh vực đang được xem xét". Các hành vi, tự bản thân chúng có thể không cấu thành hành vi xấu, nhưng vẫn hỗ trợ thiết lập căn cứ như vậy, bao gồm:
• Đăng ký một nhãn hiệu độc đáo giống hệt nhau;
• Nhận thức chủ quan của chủ sở hữu nhãn hiệu của bên kia và danh tiếng của nhãn hiệu đó;
• Chủ sở hữu nhãn hiệu không chứng minh được ý định thương mại hợp pháp để sử dụng nhãn hiệu đó; và
• Chủ sở hữu cố gắng bán nhãn hiệu với giá cao nhưng không có ý nghĩa về mặt thương mại.
Vì việc xác định hành vi cấu thành hành vi xấu là một phân tích thực tế cụ thể, nên danh sách các hành vi có khả năng cấu thành hành vi xấu có thể sẽ tiếp tục tăng lên khi các điều khoản mới về hành vi xấu trong Đạo luật tiếp tục được đưa ra tranh tụng tại các tòa án Canada và Hội đồng./.