Tòa án cấp cao Delhi (sau đây gọi tắt là Tòa án) đã ban hành lệnh cấm vĩnh viễn và buộc các bị đơn bồi thường thiệt hại bằng tiền trong vụ Adidas AG (nguyên đơn) kiện Keshav H. Tulsiani & Ors (bị đơn) [CS (COMM) 582/2018]. Các bị đơn bị cấm sản xuất, bán, tiếp thị hoặc kinh doanh hàng dệt may dưới nhãn hiệu ADIDAS hoặc bất kỳ nhãn hiệu nào khác có tính chất tương tự gây nhầm lẫn.
Lệnh này nhấn mạnh rằng các thuật ngữ được tạo ra hoặc đặt ra [một cách tùy ý] mà không có ý nghĩa ngôn ngữ cố hữu được coi là có mức độ phân biệt cao và được bảo hộ rộng rãi theo luật nhãn hiệu của Ấn Độ. Hơn nữa, người ta cũng có thể cho rằng có khả năng gây nhầm lẫn/lừa dối công chúng khi một nhãn hiệu được sao chép từ một nhãn hiệu khác, đặc biệt là trong các lĩnh vực kinh doanh có liên quan chặt chẽ với nhau.
Tranh chấp phát sinh khi các bị đơn đã chọn từ ADIDAS cho doanh nghiệp dệt may của họ. Bị đơn biện hộ rằng việc này xuất phát từ tình yêu và sự quý mến của mình dành cho chị gái. Trong tiếng Sindhi, chị gái được gọi là “ADI” và khi bạn thích hoặc ngưỡng mộ ai đó, người sùng đạo được gọi là “DAS”. Do đó, khi kết hợp hai điều này lại với nhau, bị đơn đã sử dụng nhãn hiệu “ADIDAS”, thể hiện sự tận tụy của gia đình. Các bị đơn cũng đã tuyên bố họ đã sử dụng trước nhãn hiệu ADIDAS cho hàng dệt may từ năm 1987 và họ đã đăng ký nhãn hiệu này ở Nhóm 24 khi nguyên đơn không có khả năng thương mại hóa ở Ấn Độ. Họ tuyên bố rằng tòa án không có thẩm quyền lãnh thổ và việc nguyên đơn không hành động trong hơn hai thập kỷ ngụ ý sự đồng ý ngầm cho việc bị đơn sử dụng nhãn hiệu.
Tòa án, trong phán quyết đưa ra vào ngày 19/7/2024 chống lại các bị đơn cho thấy thấy khiếu nại của nguyên đơn về hành vi vi phạm [nhãn hiệu] là có cơ sở vì hàng hóa và nhãn hiệu được sử dụng tương tự với nhau. Các bị đơn đã không chứng minh được bằng các bằng chứng đáng tin cậy về việc sử dụng trước [nhãn hiệu], hoặc chọn nhãn hiệu một cách trung thực và mất tư cách đăng ký và quyền không tham gia vào quá trình tố tụng, tất cả những điều đó đều có lợi cho nguyên đơn. Nguyên đơn đã nộp bằng chứng về việc đăng ký trước đó tại Ấn Độ từ năm 1971 và đưa vào thị trường Ấn Độ vào năm 1989 thông qua Bata India Pvt Ltd., bên được cấp phép và nhà phân phối của công ty. Tòa án thừa nhận rằng danh tiếng của nguyên đơn ở các quốc gia khác đã lan sang Ấn Độ và các nỗ lực pháp lý liên tục của nguyên đơn kể từ đầu những năm 1980 đã bác bỏ các khiếu nại về sự chậm trễ. Xét đến công ty con đã đăng ký của nguyên đơn và việc các bị đơn thừa nhận bán hàng tại Delhi, tòa án đã xác nhận thẩm quyền của mình đối với vụ án.
Tòa án nhận thấy rằng việc bảo vệ pháp lý đối với nhãn hiệu không chỉ dựa trên việc ngăn ngừa sự nhầm lẫn của người tiêu dùng mà còn dựa trên việc bảo vệ khoản đầu tư của chủ sở hữu vào nhãn hiệu. Trong trường hợp này, thuật ngữ ADIDAS được đặt ra/tùy ý không có khả năng được chọn một cách ngây thơ và việc sử dụng trái phép không chỉ xâm phạm quyền của chủ sở hữu mà còn có nguy cơ làm loãng bản sắc riêng của nhãn hiệu./.
Nguồn: INTA Bulettin, December 4, 2024;
https://www.inta.org/perspectives/law-practice/india-delhi-high-court-sides-with-adidas-in-dismissing-claim-of-prior-use/