Tòa cho rằng một nhãn hiệu được coi là có khả năng phân biệt tại thời điểm nộp đơn đầu tiên ở một lãnh thổ (CHLB Đức) cũng có thể được coi là có tính mô tả tại thời điểm nộp đơn sau đó tại EU.
Lập luận của Tòa là với các lệnh gọi rượu bằng miệng trong quán bar, nhà hàng, vũ trường ngay cả sự tương tự về ngữ âm như '42' cũng đủ để gây nhầm lẫn.